Từ độc thoại đến đối thoại: Khi thương hiệu học cách lắng nghe

October 15, 2025

Tin tức

Từ độc thoại đến đối thoại: Khi thương hiệu học cách lắng nghe

Trong thời đại mà thương hiệu có thể phát đi hàng nghìn thông điệp mỗi ngày, điều khan hiếm nhất lại là… sự lắng nghe.

 

Đã qua rồi thời “giọng nói thương hiệu” đồng nghĩa với quyền phát ngôn một chiều. Thế kỷ 21 không còn chỗ cho độc thoại. Câu hỏi lớn bây giờ không phải “thương hiệu nói gì”, mà là “thương hiệu đối thoại với ai-và bằng cách nào?”

 

Từ chiến dịch sang văn hóa

 

Một chiến dịch, dù rầm rộ đến đâu, cũng chỉ sống vài tuần. Nhưng một cuộc đối thoại có thể kéo dài hàng năm, thậm chí hàng thế hệ.

 

Thương hiệu hiện đại không còn tồn tại trong không gian quảng cáo; nó sống trong văn hóa. Khi người dùng chế lại, phản biện, kể tiếp câu chuyện của thương hiệu-đó mới là khoảnh khắc giá trị thật được tạo ra.

 

5d0f1e77-3f06-4521-9b5e-3c53500f35f9.jpg

 

Dove khởi đầu với “Real Beauty”-một chiến dịch, nhưng kết thúc bằng một cuộc đối thoại toàn cầu về hình ảnh cơ thể.

 

Spotify Wrapped không chỉ là báo cáo nghe nhạc, mà là nghi lễ tự kể-nơi mỗi người dùng trở thành người kể chuyện cho chính mình.

 

Và LEGO Ideas-nơi fan đề xuất sản phẩm, bình chọn, và thậm chí được in tên lên hộp -là ví dụ sống động cho cách thương hiệu lùi lại, để cộng đồng đồng sáng tạo.

 

Khi các công cụ cũ được “tái sinh”  

 

PR từng là nghề của những thông cáo, bản tin, sự kiện, và phát ngôn viên. Nhưng trong thế giới hậu-mạng xã hội, những công cụ ấy đã được lột xác-không còn để “phát đi”, mà để “mở ra”.

 

Một bản thông cáo ngày nay không chỉ để gửi báo chí. Nó có thể trở thành khởi đầu của hàng nghìn cuộc trò chuyện-từ bài blog, meme, đến podcast hay video phản ứng. Khi LEGO ra mắt dòng Botanical Collection, họ không nói về sản phẩm, mà kể về “niềm vui sáng tạo ở tuổi trưởng thành”. Thông cáo đó mở ra một cuộc thảo luận về sự sáng tạo của người lớn, lan sang cả cộng đồng design và lifestyle-một ví dụ hoàn hảo cho “thông cáo như một văn bản văn hóa.”

 

bf9a3bc3-32fd-4a09-b4ad-dddb19dac7a9.jpg

 

Tương tự, thay vì gửi “pitch” cho nhà báo, Coca-Cola đã chọn cách hợp tác kể chuyện. Trong dự án “Create Real Magic”, thương hiệu này mời các nghệ sĩ, tạp chí, và cả AI creator cùng nhau diễn giải lại di sản của Coca-Cola theo cách riêng. Một công cụ PR khô cứng bỗng trở thành không gian sáng tạo tập thể-nơi ai cũng có thể góp giọng.

 

Ngay cả họp báo và sự kiện ra mắt cũng không còn là sân khấu trình diễn sản phẩm, mà là diễn đàn xã hội. Patagonia-thương hiệu thời trang bền vững-từng biến buổi ra mắt dòng ReCrafted thành một workshop cộng đồng: dạy cách sửa đồ cũ, chia sẻ triết lý tiêu dùng có trách nhiệm. Báo chí không chỉ đưa tin, mà trở thành nhân chứng cho một cách sống.

 

Ở Việt Nam, ngành PR vẫn còn mắc kẹt trong quán tính cũ. Thông cáo được viết để “đưa tin”, sự kiện được tổ chức để “đánh dấu”. Cả guồng máy vận hành tưởng như trơn tru-chỉ thiếu một thứ: linh hồn.

 

Không ít người làm PR giỏi đã chọn cách an toàn: an toàn trong quy trình, trong ngôn ngữ, trong cả giấc mơ nghề nghiệp. Họ trở thành những nhân viên hành chính của danh tiếng-lo xếp hồ sơ hình ảnh thay vì tạo ra giá trị cảm xúc. Điều đáng buồn không phải là họ không đủ sáng tạo, mà là họ đã quên mất rằng truyền thông từng là một công việc của niềm tin -niềm tin rằng lời nói có thể khiến người ta cảm động, hoặc thay đổi điều gì đó nhỏ bé. Khi PR chỉ còn là nghề “thông báo” và “đánh dấu”, nó đánh mất khả năng “kết nối”. Và có lẽ, điều ngành này cần nhất bây giờ không phải là thêm công cụ, mà là trở lại với ý định ban đầu của truyền thông: khiến con người hiểu nhau hơn.

 

Từ kiểm soát sang chia sẻ  

 

Đối thoại đòi hỏi điều mà nhiều thương hiệu sợ nhất: mất quyền kiểm soát. Nhưng trong thế giới truyền thông phân tán, quyền kiểm soát vốn dĩ đã không còn. Thay vì cố “quản trị câu chuyện”, thương hiệu thông minh học cách dẫn dắt cuộc trò chuyện.

 

Không nói “đây là thông điệp của chúng tôi”, mà hỏi “bạn nghĩ sao về điều này?”. Không đặt mình ở trung tâm, mà đóng vai người khơi gợi. Khi thương hiệu ngừng cố nắm quyền, họ lại giành được thứ quyền lực thật sự: niềm tin.

 

Từ “được nghe” sang “được tin”  

 

Trong thế giới ồn ào, “được nghe” không còn là thành công. “Được tin” mới là giá trị thật. Khi người tiêu dùng cảm thấy mình là một phần của câu chuyện, họ không còn là “đối tượng truyền thông”, mà là đồng tác giả của thương hiệu. Đó là ranh giới mảnh giữa quảng cáo và văn hóa: nơi thương hiệu ngừng độc thoại, và cộng đồng bắt đầu đồng sáng tạo.

 

Từ campaign đến conversation  

 

Một chiến dịch kết thúc khi ngân sách dừng lại. 

 

Một cuộc đối thoại chỉ kết thúc khi mọi người ngừng quan tâm.

 

Thương hiệu không cần nói to hơn-họ cần khiến người khác muốn nói cùng.Không cần nói hay hơn-chỉ cần lắng nghe giỏi hơn.

 

Khi đó, mỗi bài đăng, mỗi phản hồi, mỗi hành động nhỏ đều trở thành điểm chạm văn hóa, nơi giá trị thương hiệu không nằm trong khẩu hiệu, mà trong cách nó trò chuyện với thế giới.

 

Thương hiệu từng nghĩ mình là người kể chuyện. Giờ đây, thương hiệu thông minh hiểu rằng họ chỉ là người mở đầu câu chuyện. Vì trong thế giới nơi công nghệ có thể viết, dựng, và tối ưu mọi thứ, điều duy nhất mà máy móc không thể tái tạo là cuộc đối thoại chân thành giữa con người với con người.

 

Và có lẽ, đó chính là nơi thương hiệu thật sự bắt đầu.

 

Khi người kể chuyện chiếm lại sân khấu  

 

(Và vì sao năm 2025 trở thành bước ngoặt của ngành truyền thông-tiếp thị toàn cầu)

 

Một thập kỷ trước, bộ phận marketing là trung tâm quyền lực của mọi thương hiệu. Họ có ngân sách, có dữ liệu, có chỉ số đo lường, và có tiếng nói lớn nhất trong mọi quyết định sáng tạo. 

 

Truyền thông và quan hệ công chúng khi đó chỉ là “hậu phương” -lo xử lý khủng hoảng, viết thông cáo báo chí, và dọn đường cho quảng cáo.

 

Nhưng rồi thế giới thay đổi. Người tiêu dùng không còn mua hàng vì khuyến mãi, mà vì ý nghĩa. Không còn tin vào những đoạn quảng cáo dài 30 giây, mà tin vào câu chuyện lan truyền tự nhiên. Khi “sản phẩm” không còn là trung tâm, mà “câu chuyện” mới là thứ định nghĩa thương hiệu, đội ngũ nào nắm quyền kể chuyện-đội đó chiếm lại vị thế dẫn đầu.

 

Và năm 2025, người đó là bộ phận truyền thông.

 

Từ số liệu đến câu chuyện: cuộc chuyển giao thẩm quyền trong thương hiệu  

 

Pinterest vừa ra mắt dòng cà phê hợp tác cùng Emma Chamberlain. Nghe qua tưởng như một chiến dịch tiếp thị bằng người ảnh hưởng quen thuộc, nhưng không. Dự án này do chính bộ phận truyền thông dẫn dắt, chứ không phải marketing. Không quảng cáo truyền hình, không chiến dịch bán hàng, không những chỉ số chi li. Họ chỉ kể một câu chuyện giản dị: “Pinterest là nơi khơi nguồn cảm hứng-và cảm hứng đầu tiên của ngày mới bắt đầu bằng một tách cà phê.”

 

Chiến dịch lan truyền nhanh không nhờ ngân sách, mà nhờ “linh hồn thương hiệu” -thứ không con số nào đo được. Và đó là thông điệp ngầm gửi tới cả ngành: truyền thông đã bước ra sân khấu chính.

 

Vì sao là năm 2025?  

 

Năm 2025 không chỉ là mốc thời gian. Đó là điểm ngoặt thật sự của ngành tiếp thị.

 

Sau hai năm trí tuệ nhân tạo tràn vào sáng tạo, gần như mọi thương hiệu đã “tự động hóa” quy trình tiếp thị -từ viết nội dung, thiết kế hình ảnh cho đến tối ưu quảng cáo. Mọi thứ trở nên trơn tru, chính xác, nhưng cũng vô hồn. Khi mọi nhãn hàng đều có thể dùng cùng một thuật toán, điều duy nhất còn lại để tạo khác biệt chính là ý nghĩa nhân văn.

 

Đó là lý do năm 2025, khi máy móc có thể tính được mọi thứ trừ cảm xúc, con người giành lại quyền kể chuyện.

 

Cùng lúc, nền kinh tế “sự chú ý” đã chạm trần. Mỗi ngày, người tiêu dùng trung bình tiếp xúc hơn mười nghìn mẩu quảng cáo -nhưng chẳng nhớ nổi một cái tên. Thế giới bão hòa dữ liệu đang khát những thương hiệu biết tạo ra cảm xúc, biết kể câu chuyện của con người. Và người làm truyền thông, vốn là người kể chuyện giỏi nhất, bỗng trở thành ngôi sao mới.

 

Năm 2025 vì thế không chỉ là sự thay đổi kỹ thuật. Đó là năm của cảm xúc, khi thương hiệu phải học cách được yêu trước khi được mua.

 

Khi tiếp thị đi theo truyền thông: “nghệ thuật bán bằng niềm tin”  

 

Khái niệm “tiếp thị dựa trên truyền thông” -tức để câu chuyện và uy tín thương hiệu dẫn dắt chiến dịch-không mới, nhưng đến 2025, nó chính thức trở thành trụ cột chiến lược.

 

Những thương hiệu lớn nhất thế giới không còn hỏi “bán gì?”, mà hỏi “muốn được nói gì?”. Nike không chỉ bán giày, họ nói về dũng khí. Dove không chỉ bán sữa tắm, họ nói về sự tự tin. Pinterest không bán cà phê, họ bán cảm hứng.

 

Khi truyền thông dẫn dắt, sản phẩm chỉ còn là phương tiện của câu chuyện. Đó là cách thương hiệu lấy lại yếu tố con người trong một thế giới đang bị thuật toán chi phối.

 

Marketing mệt mỏi vì đo lường, truyền thông chiến thắng nhờ cảm xúc  

 

Điều thú vị là: càng cố chứng minh hiệu quả bằng con số, marketing càng khó chạm tới con người. Không phải vì dữ liệu sai, mà vì cảm xúc không có ô trong bảng tính.

 

Một chiến dịch quảng cáo có thể đạt tỷ lệ nhấp chuột hoàn hảo, nhưng không để lại ký ức.Trong khi một câu chuyện truyền thông có thể không tạo doanh thu ngay, nhưng xây dựng được thứ mà quảng cáo không thể mua được: niềm tin.

 

Câu chuyện không còn là “PR hỗ trợ marketing”, mà ngược lại: marketing trở thành công cụ phục vụ truyền thông. Bởi trong thời đại mà mọi người đều quá tải thông tin, sự chú ý không thể mua-nó phải được trao tặng.

 

Căng thẳng ngầm: Ai mới định nghĩa thương hiệu?  

 

Dĩ nhiên, sự thay đổi này không diễn ra êm ả. Trong nhiều tập đoàn, marketing và truyền thông đang ngấm ngầm “tranh quyền” xem ai là người thực sự định nghĩa thương hiệu.

 

Marketing nói: “Tôi hiểu khách hàng, tôi có dữ liệu.”

 

Truyền thông đáp: “Tôi hiểu công chúng, tôi có tiếng nói.”

 

Một bên giỏi bán hàng.

 

Một bên giỏi kể chuyện.

 

Nhưng khi giá trị thương hiệu không còn được đo bằng doanh số mà bằng vị thế trong văn hóa, bên kể chuyện đang thắng thế.

 

Giá trị thương hiệu thế hệ mới: từ đo lường sang được nhớ

 

Ngày trước, người ta định giá thương hiệu bằng độ nhận biết hay lòng trung thành. Giờ đây, giá trị thật sự nằm ở khả năng được nói đến như một phần của đời sống.

 

Chiến dịch “This is not a Hotel” của Airbnb không cần quảng cáo; chỉ cần truyền thông kể lại câu chuyện người dùng, và thương hiệu trở thành biểu tượng của tự do. Apple không cần nói “Think Different” nữa, bởi cả thế giới đã nghĩ khác nhờ họ.

 

Giá trị thương hiệu ngày nay không nằm trong biểu đồ, mà trong ký ức tập thể.

 

Sự trở lại của ý nghĩa  

 

Từng có thời, “ý nghĩa” bị xem là điều xa xỉ, trong khi hiệu suất mới là “hiện thực”. Nhưng khi công nghệ có thể thay thế hầu hết công việc kỹ thuật, điều duy nhất khiến thương hiệu khác biệt chính là ý nghĩa mà nó mang lại cho con người.

 

Bởi thế, giới chuyên môn bắt đầu nói đùa mà thật: Giờ đây, CMO-Giám đốc marketing-không còn là “người phụ trách tiếp thị”, mà là “người phụ trách ý nghĩa” (Chief Meaning Officer)

 

Có thể thương hiệu vẫn cần marketing để bán hàng. Nhưng họ cần truyền thông để được yêu. Marketing khiến người ta nhấn “mua ngay”. Truyền thông khiến người ta nói “tôi thuộc về thương hiệu này”.

 

Và giữa một thế giới mà mọi chiến dịch đều có thể được tạo bởi máy móc, người duy nhất còn giữ được linh hồn thương hiệu – chính là người kể chuyện.


Tin tức mới nhất