Khi khoảnh khắc khiến người ta nhớ – và thương hiệu được ghi vào ký ức

October 30, 2025

Tin tức

Khi khoảnh khắc khiến người ta nhớ – và thương hiệu được ghi vào ký ức

Có những khoảnh khắc không được tạo ra để quảng bá, mà để được nhớ. Chúng đến nhẹ như hơi thở, đi qua im lặng, và ở lại thật lâu-không trong tai, mà trong tim.

 

Vào chủ nhật vừa qua 26/10 Idemitsu bước qua năm thứ hai đồng hành cùng Timeless Resonance-Thanh âm bất tận . Một thoáng tĩnh lặng của khán phòng trước khi tiếng đàn của Nguyễn Đăng Quang mở đầu bằng Barcarolle No. 1 in A minor của Fauré. Sau đó là Mompou, Ravel, Liszt, Chopin, Barber – những thanh âm nối tiếp nhau suốt gần hai tiếng rưỡi, do các nghệ sĩ Việt Nam, Nhật Bản, Canada- các nhạc sinh tài danh của nghệ sĩ nhân dân Đặng Thái Sơn trình diễn. Giữa khán phòng Nhà hát Hồ Gươm, ánh sáng đổ xuống như một lớp sương, còn tiếng đàn dường như chạm được vào khoảng giữa con người và thời gian.

 

Không có slogan. Không có màn hình khổng lồ. Chỉ có âm nhạc, và một thương hiệu chọn đứng im trong hậu cảnh, như thể muốn nói: có những giá trị không cần phải được gắn nhãn.

 

Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người và mọi người đang học

 

Trong khoảnh khắc ấy, thương hiệu vượt khỏi vai trò của mình để trở thành một phần của bức tranh chung – một sợi chỉ nhỏ trong tấm thảm văn hoá mà con người cùng dệt nên. Đó là dạng khoảnh khắc hiếm hoi mà người ta gọi là cultural moment : khi cái riêng hòa vào cái chung, khi một hành động nhỏ chạm tới cảm xúc tập thể, và khi thương hiệu thôi nói, để cảm xúc lên tiếng.

 

Không phải mọi thương hiệu đều có cơ hội ấy. Bởi điều đó không thể mua được chỉ bằng tiền, cũng không thể tạo ra bằng công thức. Nó đòi hỏi trực giác, sự tĩnh tại, và lòng tin rằng cái đẹp sẽ tự nói nếu ta để nó được nói.

 

Có thể là hình ảnh về piano và văn bản cho biết 'idemitsu Timeless esinane'

 

Idemitsu hiểu điều đó. Họ không cố kể câu chuyện về mình, mà để âm nhạc kể về năng lượng-thứ năng lượng không đến từ máy móc, mà từ con người, từ ý niệm rằng mọi giá trị chỉ có ý nghĩa khi được chia sẻ. Khi tiếng đàn dừng lại, người ta vẫn cảm thấy mình đang nghe. Và giữa khoảng lặng đó, thương hiệu trở nên hữu hình mà không cần xuất hiện.

 

Người Nhật có khái niệm “ma”-khoảng trống giữa hai nốt nhạc, nơi im lặng mang sức nặng riêng. Timeless Resonance chính là một “ma” như thế: một quãng nghỉ để xã hội hít vào, lắng lại, rồi nhớ.

 

Toyota cũng từng làm điều tương tự trong những đêm hòa nhạc cổ điển của họ-những buổi diễn mà qua năm tháng đã trở thành một phần của đời sống tinh thần người Việt. Không ồn ào, không áp đặt, chỉ bền bỉ tồn tại, như một nhịp tim văn hoá đều đặn trong thành phố đang đổi thay từng ngày.

 

Điều đáng nói không phải là ai đứng sau, mà là cách họ đứng sau. Khi thương hiệu chọn lùi đi một nửa bước, văn hoá tiến lên một bước trọn vẹn. Và chính ở điểm giao ấy-nơi cảm xúc, cộng đồng và giá trị gặp nhau-một cultural moment được sinh ra.

 

Chúng ta thường nói về “tác động” hay “lan toả”, nhưng thật ra điều đáng quý nhất vẫn là khả năng khiến người khác dừng lại. Một đêm hòa nhạc, một bài thơ, một ánh nhìn-những thứ ấy không kéo dài lâu, nhưng để lại âm vang mà thời gian không thể xoá.

 

Idemitsu không cố gắng làm người ta nhớ đến mình. Họ chỉ muốn cùng mọi người nhớ về một điều đẹp. Và trong nỗ lực nhỏ bé đó, họ chạm đến bản chất của ký ức-thứ chỉ đến với những ai không tìm cách chiếm hữu nó.

 

Một thương hiệu, nếu đủ kiên nhẫn để lắng nghe, sẽ thấy mình được nghe lại.  
Một khoảnh khắc, nếu đủ chân thành, sẽ tự biến thành văn hoá.

 

Và có lẽ, đó là điều còn lại sau mọi tiếng vỗ tay: sự tĩnh lặng của cái đẹp


Tin tức mới nhất